Văn Gia Gia xuyên không đến những năm 70, mở mắt ra đã “được” làm dì.
Vốn là con gái út trong nhà, vì gia đình nghèo khó nên bị gửi cho người thành phố làm con nuôi. Nào ngờ, bố mẹ nuôi lại sinh được một em trai, từ đó cô con gái được cưng chiều trở thành bảo mẫu “trâu cày“.
Đến một ngày, bố mẹ nuôi vì lợi ích mà ép cô kết hôn, cô vùng lên phản kháng, cắt đứt con đường thăng tiến của họ.
Sau đó để tránh họa, cô cắt đứt quan hệ với bố mẹ nuôi, trở về quê.
Tuy nhiên, cuộc sống xui xẻo vẫn chưa kết thúc. Ngày nguyên chủ trở về quê, bố mẹ ruột và các chị gái đều chết vì ăn nấm.
Cả nhà chỉ còn lại nguyên chủ và hai đứa trẻ.
Nguyên chủ đứng trước cửa nhà, vì đối diện với cái chết mà kinh hãi ngất đi, khi tỉnh lại đã là Văn Gia Gia.
Văn Gia Gia: ...Thật không giấu gì mọi người, tôi cũng muốn chết.
——
Trong thôn có nhiều người tốt bụng, đều lo lắng cho mấy đứa cháu.
Họ nói: “Cháu là dì, là bề trên, không thể không quan tâm đến con của hai chị gái cháu được.”
Văn Gia Gia do dự: “Được, cháu sẽ lo liệu.”
Họ nói: “Người lớn trong nhà cháu đều mất rồi, không có tiền tiết kiệm, không có sức lao động, làm sao mà sống đây?”
Văn Gia Gia gật đầu: “Đúng vậy, làm sao mà sống đây?”
Họ nói: “Người lính đưa cháu đến bệnh viện có ơn với cháu, hay là cháu gả cho anh ta đi!”
Văn Gia Gia kinh ngạc: “Hả, lấy oán trả ơn!”
Vài tháng sau.
Văn Gia Gia gói ghém hành lý, theo chân người lính xui xẻo kia đi xa, theo chồng nhập ngũ...