“Nhưng đó là ngoài mặt thế thôi, chúng ta cùng xuống nông thôn năm 72, cùng nhau xuống nông thôn, lại là thanh niên trí thức với nhau, đó là quan hệ gì nha, chắc chắn phải đưa thêm một phần khác nữa, vừa đúng lúc tôi với Kiều nhân tính mua thứ gì đó tặng, lần trước lúc chị Quyên sinh đứa nhỏ, nam thanh niên trí thức bọn họ góp chung vào một phần đi thăm đó, nữ thanh niên trí thức chúng ta bây giờ cũng phải tặng chút gì đáp lại chứ, để đỡ mất lòng nhau.”
“Đấy là nam thanh niên trí thức bọn họ đông người, một người bỏ ra hai hào cũng đã được món quà rồi.” Ý lời Trần Mỹ Phương nói Sở Đình nghe hiểu, hẳn là lôi kéo cô bỏ một đồng tặng quà, nhưng mà cô với Lý Quang Lượng không thân, cần gì phải tốn tiền cho người xa lạ, tuy nói chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng cô cũng không sẵn lòng.
Huống chi cô kết hôn đâu thấy ai mừng tiền cho cô nha, không đúng, có người đưa không? Sở Đình ngẫm nghĩ rồi hỏi thẳng luôn: “Đúng rồi, lúc tôi kết hôn mọi người không đưa tiền mừng?”
“Cô kết hôn, cô có báo cho chúng tôi biết để đi đâu, thật là, đến lúc tôi biết chuyện thì cô đã chuyển đến nhà này ở rồi.”
Vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cô âm thầm bổ sung tiền mừng à, Sở Đình thầm nghĩ, nhưng cô không nói ra, nói ra chẳng khác nào đòi tiền người ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây