“Haiz, nhóc Kiều, sao cháu lại đến đây?” Người được gọi là ông Trần kia ngẩng đầu lên, giọng nói suy yếu, bọn họ đã hai ngày chưa ăn cơm, không được nghỉ ngơi, cơ thể suy yếu cũng là bình thường.
“Cháu đến thăm mọi người.” Mấy người khác cũng bị đánh thức.
“Cháu mang đồ ăn đến, đây cũng quá vất vả rồi.”
“Con bé này, hơn nửa đêm lại chạy đến chỗ xa như thế.”
“Chính là vì muốn đưa cơm cho mọi người, mệt mỏi cũng đáng, mọi người đừng nói nhiều.” Kiều Tuyết lấy cơm mà mình mang ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây