Cô tìm một cái giỏ nhỏ, bỏ đồ đạc vào trong, nhìn cũng được, chủ yếu là cái giỏ, nếu như lấy giỏ lớn, ít đồ như vậy trông có chút khó xử, nhưng lấy cái giỏ nhỏ thì trông lại hợp lý vô cùng.
Sở Đình lại thay một bộ đồ khác, rồi mới đi ra nói với Trần Mỹ Phương: “Được rồi, vậy chúng ta đi cùng đi.”
Sở Đình, Trần Mỹ Phương và Kiều Nhân tụ họp với nhau, đồ mà Kiều Nhân xách là đồ mà hai người họ với nam thanh niên trí thức gom tiền mua, nhưng mà nam thanh niên trí thức không đến, bởi vì sợ nhà chồng La Hồng Quyên để ý, cho nên ba người nữ thanh niên trí thức bọn họ đi thăm cô ấy.
Suốt đường đi Sở Đình đều đi theo Trần Mỹ Phương bọn họ, bởi vì cô không biết đường, đi chưa được mấy phút thì họ đã đến trước một căn nhà gạch. Thật ra lúc bấy giờ đa số nhà của người dân trong đội đều là nhà đất, nhà gạch khá ít, La Hồng Quyên gả cho gia đình này, ít nhất về mặt nhà cửa thì xem như sống cũng không tồi.
Cổng chính không khóa, ba người bước vào cửa gọi một tiếng, rồi trực tiếp đi vào, có một người phụ nữ trung niên đi từ trong nhà ra, nhìn họ cười nói: “Thanh niên trí thức Trần, thanh niên trí thức Kiều, còn có thanh niên trí thức Sở, mọi người đến rồi đấy à, Quyên Tử đang ở trong phòng đấy, mau vào đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây