“Em nghe ai nói đến, nơi đó có làm sao có đồ gì tốt chứ.” Dương Vũ buồn bực nói.
“Sao lại không có!” Sở Đình kích động phản bác, có lẽ Dương Vũ cũng không biết gỗ lim rất quý giá, nhìn anh cũng không phải một người cổ hủ, sau lưng cũng có chút buôn bán nhỏ, Sở Đình cảm thấy nói cho anh nghe cũng được.
“Nghe nói gia cụ của nhà địa chủ, đều dùng gỗ tốt để làm ra, em muốn đến chỗ kia, chính là để mua mấy bộ gia cụ này về, vừa lúc có thể làm thành một bộ bàn ghế, nhà chúng ta còn thiếu bàn ghế đó, chúng đều có thể dùng.”
Dương Vũ búng vào trán cô một cái, cười nhạo nói: “Trong đầu toàn nghĩ mấy thứ gì, có thứ gì tốt đều bị người ta sớm lấy hết, em cho là ở đâu, anh đều đi vào tìm qua không biết bao nhiêu lần.”
“Cái gì!” Sở Đình kinh ngạc, chẳng lẽ trạm phế phẩm không phải là nơi người ta bỏ đồ không dùng đến, toàn là mấy thứ linh tinh vứt đi hay sao, chỉ có mỗi nữ chính là nhận ra được đồ tốt, sau đó tìm ra không biết bao nhiêu thứ tốt về làm của riêng, tại sao Dương Vũ cũng giống như mọi người không nhận ra được đồ tốt chứ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây