Phải biết rằng trong tiểu thuyết, chỉ cần gặp phải nữ chính, không quan tâm bạn là con của thị trưởng hay tỉnh trưởng, hay là cháu gái của đoàn trưởng, toàn bộ mọi người ưđều phải bị chèn ép, biến thành vai phụ, biến thành nhân vật phản diện. Bọn họ vẫn nên thành thành thật thật làm một người qua đường Giáp, đừng vội làm một tiểu Boss pháo hôi!
“Như thế nào không được? Hơn nữa anh còn cùng giám đốc bách hóa có quen biết, chỉ cần chúng ta cũng có thể làm ra bánh đậu xanh, anh ta khẳng định sẽ mua của chúng ta, em không cần lo lắng.” Dương Vũ không biết điều Sở Đình lo lắng, khẳng định nói.
“Chỉ là chồng của Kiều Tuyết chính là bộ đội.”
“Như vậy thì đã sao? Trời cao hoàng đế xa, phép vua thua lệ làng, anh ta còn nghĩ quản đến nơi này. Hơn nữa, anh ta chỉ là một chiêu binh từ nông thôn đến, có thể phát triển được bao xa, đến đại đội trưởng tiểu đội trưởng đã là không tồi, có bản lĩnh gì chứ!” Dương Vũ khinh thường.
Người kia chính là nam chính đấy! Sở Đình nghĩ thầm, so sánh với những người không có bối cảnh như Dương Vũ nói, lên đến đại đội trưởng trung đội trưởng nếu đi lính 20 năm đã đều tính có tiền đồ, nhưng bọn họ sao có thể so với nam chính, vừa ra khỏi nhà đã cứu được một nhân vật có chức vụ quan trọng, được người nọ nhìn trúng, sau này người ta chính là hàm tướng đấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây