“Đây là đồ anh mang đến hả, đây là cái gì vậy?” Sở Đình lấy mấy thứ Dương Vũ mang tới đây.
“Đây là thảm lông, là lông dê tự nhiên, vuốt lên rất mềm và thoải mái.” Dương Vũ lấy ra một góc thảm ra để cho cô xem, “Đây là do lần trước đi Quảng Châu mang về đó, người ta muốn mua nhưng anh không bán, để dành cho nhà mình dùng.”
Sở Đình lấy tay cầm chiếc thảm, sờ sờ vào lông trên thảm: “Quả thật rất mềm đó, đừng mở ra, biết đâu có khi hai ngày nữa tìm được nhà ở, nói không chừng sẽ chuyển nhà, lại phải đóng gói lại lần nữa, để nó ở cạnh tủ bên kia đi.” Sở Đình nói với anh, Dương Vũ lấy hành lý mang đến, để ở ghế bên cạnh tủ.
Buổi tối viết xong bài tập, để cho hai đứa nhỏ rửa mặt mũi tay chân xong, Dương Vũ nói bọn chúng đi về phòng ngủ của mình.
“Anh vội vàng như vậy để làm gì, bây giờ còn sớm mà đã bắt chúng đi ngủ.” Sở Đình sao lại không nhìn ra bộ dáng vội vàng của anh, là “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều rõ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây