“Chuyện này mà em có thể không biết sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng là người từ đội giữ trật tự ra.”
Lòng Trần Tam Thuận lại trống rỗng, anh ta đã ở đội giữ trật tự mấy năm qua, gan luôn lớn hơn người khác, cũng thận trọng. Lần trả tiền này là do anh ta tự mình trả, Dương Vũ cũng không ứng trước. Dương Vũ tìm anh ta cũng vì lý do này, người kinh doanh công việc này phải to gan! Người nhát gan ở trên tàu trông thấy cảnh sát thì chân mình đã mềm nhũn trước, bị bắt lại người ta chưa hỏi gì thì mình đã thú tội tất cả trước, cái quái gì chứ!
Đến rồi, thời điểm xuất phát, tất cả đều rất thuận lợi, Dương Vũ vẫn đang đứng ở ga tàu nhìn Trần Tam Thuận nhưng hai người họ đều giả vờ không thấy đối phương rồi ngồi lên chuyến tàu khác nhau.
Đến một trạm dừng, tàu dừng lại, Dương Vũ ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những sạp hàng bên ngoài trông thấy tàu của bọn họ dừng lại đều lũ lượt vây đến bên cửa sổ, nâng cái giỏ lên để bọn họ chọn. Đừng nói cái gì mà không thể làm ăn, cho dù mấy năm trước thời điểm khắt khe nhất, việc làm ăn của bên ga tàu lửa cũng chưa từng dừng lại.
Chuyến tàu đi Thượng Hải, trước đó anh đã cẩn thận nghiên cứu, hai chuyến tàu ở trạm này có chỗ giao nhau, đương nhiên là ở đường ray khác nhau hơn nữa thời gian cũng xấp xỉ, thời gian dừng lại cách nhau không quá mười phút. Mấy người ở sạp hàng vừa thấy tàu bọn họ đến, lập tức xách đủ loại đồ ăn đến, hiển nhiên tàu đi Quảng Châu vẫn chưa đến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây