Dương Vũ đặt chiếc bát còn rượu thừa trong tay xuống, nghiêng người về phía trước, xúi giục nói:
“Chẳng phải lúc nãy cậu bảo rồi à? Nói không chừng ngày nào đó thanh tra đến đội giữ trật tự, cậu bây giờ là người đến từ nông thôn duy nhất trong đội đúng chứ, những người khác đều là người thành phố, đến lúc đó nếu như đẩy người ra để gánh tội, chắc chắn sẽ đẩy cậu! Cậu tiếp tục ở lại đó sớm muộn cũng xảy ra chuyện!”
“Hả?” Tam Thuận Tử cho dù đã uống đến choáng váng, nhìn Dương Vũ với vẻ chẳng hiểu ra sao:
“Anh, vừa nãy chẳng phải anh bảo sẽ không có chuyện gì, đừng nghĩ xấu như thế à?”
“Đúng, vừa nãy là anh an ủi cậu đó nhưng bây giờ anh lại nghĩ…” Dương Vũ thở dài một hơi, nhìn bên ngoài cửa nhà chính:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây