Người ta cũng là người thành phố, có quan hệ, có thế lực, anh ta sợ đến lúc đó một người đến từ nông thôn như anh ta sẽ bị đẩy ra gánh tội, vậy thì toang rồi.
“Chắc không đâu, cậu cũng đừng đa nghi, vẫn chưa tra đến mà cậu đã ở đây lo lắng cuống cuồng, lo nghĩ rồi.”
Dương Vũ khuyên như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Anh cũng là một người thận trọng, nếu như đặt mình vào vị trí của Tam Thuận Tử, tuyệt đối sẽ còn nghĩ nhiều hơn anh ta, chắc chắn sẽ bắt đầu tính đường lui. Nhưng đây không phải là khuyên người ta à? Anh chung quy không thể khuyên người ta rút khỏi đội giữ trật tự phải không? Do đó chỉ đành an ủi cho anh ta bớt lo.
“Anh Vũ đã rời khỏi đội giữ trật tự từ lâu rồi, bây giờ xảy ra chuyện gì cũng chẳng sao, tốt thật!”
Tam Thuận Tử lại bắt đầu ngưỡng mộ Dương Vũ, nhấp một ngụm rượu lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây