“Đúng thật, anh cũng cảm thấy đoán chừng phải có thay đổi gì đó, nói cho cùng chủ tịch trước đã mất hai năm rồi.” Dương Vũ gật đầu.
Người như họ có liên lạc với bên ngoài, có va chạm với các chính sách, thật ra cũng có thể ngờ ngợ cảm giác được sự thay đổi của hoàn cảnh bên ngoài trong hai năm này, đặc biệt là sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học. Chỉ có điều cuối cùng thay đổi cái gì, những thay đổi này rốt cuộc có chuyện gì, sẽ có ảnh hưởng gì đến mình không, dùng kinh nghiệm từng trải của bọn họ lại nhìn không ra, chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhận thấy bản thân mình ở trong đó, khó tránh khỏi dấy lên nỗi bất an, thấp thỏm đối với tương lai.
“Haiz, anh thì tốt rồi.” Tam Thuận Tử ngưỡng mộ nói:
“Bây giờ anh đến xưởng gỗ, thành công nhân chính thức, làm công ăn lương, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên lụy đến anh. Em đây này, chẳng biết làm thế nào, em chẳng muốn quay về làm ruộng nữa đâu.”
Tam Thuận Tử thở dài tiu nghỉu, anh ta hồi đó cũng dùng hết của cải trong nhà, tiêu một khoản tiền lớn tìm người có mối quan hệ sâu rộng khắp nơi, đưa anh ta lên thành phố làm đội viên của đội giữ trật tự. Tuy rằng chức vụ mấy năm nay không thay đổi nhưng vẫn là niềm kiêu hãnh của nhà bọn họ ở trong cả đội sản xuất, ngay cả chị cả và chị hai cũng nhờ anh ta mà ưỡn ngực thẳng lưng được ở nhà chồng. Nhưng một khi đội giữ trật tự thật sự giải tán, anh ta chỉ có thể trở về nhà đi làm ruộng, mức chênh lệch đó không phải ở mức một một, hai điểm đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây