Nhưng Sở Đình thì không nghĩ vậy, tiền trong nhà cô biết rõ cả, anh cả chị cả đều đã lập gia đình xa và đi làm. Hiện tại trong nhà cưng chiều đứa con gái nhỏ đỗ đại học này nhất, có thể không trợ cấp cho hay sao? Nhưng cô cũng không định vạch trần, cô chỉ muốn thoát khỏi mối quan hệ này.
“Vậy quên đi, chị còn tưởng gặp được em là có thể nhờ em giúp chị một ít trợ cấp. Với thu nhập như hiện tại mà phải nuôi sống ba người, thật sự là ăn cơm trắng cũng không nổi nữa.”
“Ha ha.” Vẻ mặt Sở Tuệ Hân cười không nổi, ánh mắt đánh giá giá trên dưới Sở Đình, cuối cùng dừng lại tại đôi giày da đen trên chân cô, chợt sửng sốt mà hỏi: “Chị hai, chị nói không đủ ăn mà sao còn đi giày da!”
Bởi vì hôm nay thời tiết nóng nên Sở Đình mặc một chiếc áo sơ mi may thủ công và quần ngắn trên mắt cá rộng thùng thình, vừa không lộ thịt lại mát mẻ. Vải dệt thủ công ở thời đại này khiến người ta phải chướng mắt, cảm thấy lỗi thời, người ta lấy làm tự hào vì có thể mặc trên người sợi vật liệu hóa học. Riêng Sở Đình thì thích nó hơn, cô cảm thấy nó tự nhiên và mát mẻ, trước kia lúc còn ở đội sản xuất cô thích mua vải như vậy.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu lam sậm, Sở Tuệ Hân không quá coi trọng chi tiết này nhưng lại cảm thấy ngạc nhiên vì đôi giày da mà cô đang mang.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây