“Cái này anh nhớ, ngày mai tan làm về anh giả vờ như mua sách từ thành phố, xách cho bọn họ một bộ, nói là tìm được một bộ trước, rồi lại đi kiếm tiếp. Anh cũng đi thành phố dò la tin tức xem, những người khác hẳn cũng muốn có sách, chúng ta không nhất định phải bán cho mỗi người trong đội, bán giá cao bọn họ không trả nổi.”
“Được, nghe anh.” Về chuyện buôn bán Sở Đình rất tin tưởng anh, lại nghĩ đến: “Anh xem, anh rất hợp làm ăn kinh doanh, bận rộn suốt ngày với chủ tịch công đoàn ở xưởng gỗ, chạy tới chạy lui giúp việc cho ông ta, lãng phí nhân tài biết bao mà.
“Em chả hiểu gì.” Dương Vũ nhíu mày, “Ngay cả xưởng trưởng cũng phải cúi đầu trước chủ tịch công đoàn, anh tạo mối quan hệ tốt với ông ta, về sau ở công đoàn dễ lăn lộn hơn, nói không chừng có thể làm bí thư linh tinh gì đấy, đến khi ông ta về hưu biết đâu anh được lên làm chủ tịch ấy.”
Cũng chính bởi Dương Vũ ôm nguyện vọng này mới chần chừ, nếu anh chỉ là một công nhân thời vụ, không chưa nói công nhân thời vụ cho dù là công nhân chính thức anh cũng không hiếm lạ, nhất định muốn xông pha thủ đô một lần, nhưng là vào công đoàn, anh mới không nỡ bỏ.
Thành phố họ tổng cộng chỉ có hai xưởng, nếu có thể lăn lộn lên được vị trí chủ tịch một xưởng, vậy chính là người có địa vị xã hội chắc chắn ở đây rồi, cái này khác với những công tác của anh trước kia, đến thủ đô có đạt được thế không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây