Chẳng lẽ thật là “một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch”? Phải biết rằng bọn họ trước kia cũng không tin tưởng, hiện tại sự thật chứng minh, lời này thật đúng là có đạo lý nha, bản thân cô thật ngốc, cô cũng đã quên hình ảnh của nó nhìn như thế nào, ngay cả xe đẩy em bé cũng quên.
“Xe trẻ con?” Đó là cái gì, Dương Vũ vừa vặn nghe thấy Sở Đình thuận miệng nói.
“Chính là một chiếc xe đẩy trẻ con, phía dưới có mấy bánh xe, sau đó mặt trên có một tay cầm, đứa nhỏ ngồi ở trong xe người lớn có thể đẩy bọn nhỏ đi.” Sở Đình khoa tay múa chân miêu tả cho Dương Vũ xem, lúc này chắc chắn có xe cho trẻ sơ sinh, chẳng qua đều là ở trong cửa hàng bách hóa cỡ lớn, người thường căn bản không cần thứ này.
“À, cái đó chính là xe trẻ con, cho đứa nhỏ ngồi.” Dương Vũ đột nhiên nghĩ đến, lúc anh ở tỉnh đã đi dạo cửa hàng bách hóa, có nhìn thấy loại xe đẩy này, chẳng qua anh không để ý, hơn nữa anh nhớ rõ giá cả cũng không rẻ đâu.
“Chúng ta tự làm được không?” Sở Đình nghe Dương Vũ nói giá cả, một chiếc xe trẻ con nhỏ xíu mà giá đến tận một trăm đồng, quả thực là cướp tiền, xe đạp cùng lắm là hơn một trăm đồng thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây