“Ráng chịu một chút, đợi khi đến trên tỉnh, cha sẽ mua trứng cho ăn nhé.” Dương Vũ dỗ đứa trẻ trong lòng, vỗ ngực để an ủi nó.
“A… a.” Tráng Tráng ban đầu vì không ngửi được mùi thơm của canh trứng gà mà khó chịu, nhưng là rất nhanh đã bị những phong cảnh ở bên đường hấp dẫn, bọn nhỏ đến bây giờ còn chưa từng được đi ra ngoài chơi như thế, bình thường Sở Đình đều để hai đứa bé ở nhà, ngẫu nhiên sẽ tới nhà Kiều Đại Hồng ngồi chơi một chút, đi xa lắm cũng chỉ rời nhà năm mươi bước.
Bởi vì đi nơi khác sẽ gặp được những người trong đội, Sở Đình cũng không thích nói chuyện với bọn họ, có cơ hội thì luôn tránh đi, cho nên bọn nhỏ cũng chưa được đi đâu xa. Hôm nay có thể nhìn đến nhiều phong cảnh như vậy, hai đứa nhỏ đều đã không để ý đến việc không có đồ ăn nữa, còn không ngừng xoay đầu nhìn hết chỗ này chỗ kia, ngẫu nhiên còn chỉ chỉ mấy chỗ đất trống ven đường.
“Đúng vậy, đó là con chim, một con chim nhỏ, nó có thể bay đó.” Ở trong ngực Sở Đình, chính là Viên Viên chỉ vào con chim ở bãi đất kia kêu to, cô cúi đầu nói với nó.
Đừng nhìn hiện tại hai đứa chưa biết nói, nhưng nếu người lớn nói chuyện gì thì bọn nhỏ cũng có thể nghe hiểu được, còn có thể “a a” mấy tiếng hưởng ứng, nghe được Dương Vũ và Sở Đình nói chuyện cũng rất hào hứng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây