Chiếu rơm rất rộng, thỉnh thoảng hai đứa nhỏ bò ra mép, Sở Đình sẽ kéo hai đứa lại không để chúng bò ra đất, tính ra hai đứa nhỏ cũng rất nhanh nhẹn, nhưng đến giờ vẫn chưa biết nói, chỉ biết “A, a”, cũng chưa đứng lên đi được, cô đỡ chúng đứng lên, chúng lại lập tức ngồi xuống đất, Sở Đình cảm thấy rất phiền muộn.
“Hai đứa nhỏ cũng đã hơn 11 tháng rồi, không bao lâu nữa là đầy tuổi, sao vẫn như thế chứ.”
“Đừng suốt ruột quá, trẻ con có đứa nói trễ mà, trong đội có đứa 3-4 tuổi mới đi được, con của chúng ta đã coi như là cứng cáp rồi, trễ một chút thì có gì phải sợ!” Dương Vũ ngồi trên chiếu, ôm Viên Viên trong lòng, nhìn Sở Đình ở bên kia chọc con gọi mình, không để tâm lắm nói.
“Người ta nuôi con thế nào, chúng ta nuôi con thế nào chứ, nếu Tráng Tráng và Viên Viên cũng đến 3-4 tuổi mà vẫn không đứng được như những đứa bé khác thì chúng ăn nhiều thịt trứng như vậy đều lãng phí à.” Sở Đình tức giận nói.
Những đứa bé đến 3-4 tuổi mới biết đi trong đội thường có gia cảnh đặc biệt, không được ăn thịt trứng, bình thường đều ăn cháo loãng mà lớn, không đủ dinh dưỡng, thiếu canxi, xương cốt không phát triển nên ốm yếu, không đứng lên nổi. Thường thì đó là những nhà quá đông con, không quan tâm đến con cái, không cho chúng ăn no, hay trong nhà có mẹ chồng độc ác gì đó, thì mới xảy ra tình huống mà Dương Vũ nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây