“Hừ, ân ái à!” Dương Vũ khinh thường, bây giờ anh đã hiểu, e là sự ân ái hài hòa trước mặt mọi người hôm nay đều là giả, chỉ là diễn chiếu lệ cho người nhà xem mà thôi. Dương Thiên Ân này đạo đức giả như vậy, dù là người phụ nữ của mình bị bắt quả tang gian dâm thì anh ta vẫn có thể vì mặt mũi mà che giấu thôi. Phục, phục thật sự, lần này Dương Vũ cúi đầu phục sát đất.
Theo cách nghĩ ban đầu của anh, miễn là xảy ra sự việc như thế này thì Kiều Tuyết chắc chắn không bị vứt bỏ cũng bị ly hôn, từ đó phải bỏ chạy về nhà mẹ đẻ sống qua ngày. Kết quả khiến anh tuyệt đối không ngờ, cho dù chuyện đó có phát sinh, cho dù tận mắt bắt gặp vợ mình ngủ chung trên một giường với người đàn ông khác, Dương Thiên Ân vẫn có thể không ly hôn. Anh phục, thật sự phục!
Trong tâm trí hạn hẹp của Dương Vũ, anh chỉ cảm thấy vợ mình cũng như vợ người khác, nếu đã dây dưa chung chỗ với người đàn ông khác rồi thì anh nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ. Ai nào ngờ Dương Thiên Ân lại có thể nhẫn nại đến vậy.
Nhưng mà, ha ha ha, dù đã nhẫn nhịn được thì thế nào, anh không tin trong đầu của một người như Dương Thiên Ân sẽ hoàn toàn không có khúc mắc gì. Đã có chuyện như vậy, sau này hai người họ sẽ rất khó thổ lộ tình cảm. Đời người có vài chục năm, ngủ trên cùng một chiếc giường mà không thể thổ lộ tình cảm, không thể toàn tâm toàn ý chung sống thì đau đớn làm sao. Anh sẽ chờ xem trò vui này.
Đến cuối cùng Sở Đình vẫn không biết kịch vui mà Dương Vũ đã nói cô chờ là gì, dù cô hỏi Dương Vũ cũng không nói. Chứ huống hồ chi, anh không thèm nói thì Sở Đình cũng lười phải hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây