Dương Vũ bày tỏ suy nghĩ, ý tưởng này chỉ là ý thức mơ hồ của anh, hiện tại chính sách quốc gia không cho phép, cùng lắm thì giống như nông dân trồng rau rồi buôn bán với người khác, không được phép mua giá thấp bán giá cao, cái đó coi như là đầu cơ trục lợi, bắt được sẽ bị trị tội. Có người không thích làm những công việc đồng áng, chỉ thích chạy đông chạy tây làm ăn kinh doanh.
Sở Đình khá ủng hộ anh, cho rằng ý tưởng này rất tốt: “Cũng được, như thế có thể kiếm được tiền!” Sở Đình biết trong mười năm đầu tiên cải cách mở cửa, đặc biệt là lúc đầu, miễn là sẵn sàng chịu đựng gian khổ, giống như Dương Vũ, nếu bọn họ có vốn, họ sẵn sàng tham gia việc vận chuyển, tích lũy được món tiền vốn.
“Tốt cũng không dùng được, lại không thể làm, trừ khi vào làm ở công ty của người khác, còn vào thì chỉ có thể làm tài xế thôi, tức là làm cho người khác hưởng lương chết, cùng lắm bản thân chỉ có thể lén mang lậu một chút, cho người trong nhà ăn thì được, căn bản không thể bán được gì.” Dương Vũ bất lực thở dài, nỗi bất lực của anh hùng không có đất dụng võ.
“Vậy thì trong vài năm nữa.” Sở Đình động viên nói, “Mấy năm nữa không chừng bên trên sẽ thay đổi chính sách, cho phép mọi người mua bán tự do, kinh doanh không bị coi là đầu cơ, lúc đó anh có thể can đảm làm ăn, không cần lo sẽ bị bắt nữa.”
Dương Vũ không tin.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây