“Không phải chuyện con có đào rỗng hay không.” Sắc mặt Dương trầm xuống, tươi cười trên mặt cũng biến mất: “Đến lúc đó tiền nợ không trả xong, người của nhà nước đến truy nợ, thế nhưng sẽ đuổi tới nhà cha mẹ, vừa khéo cha mẹ đến đây, được, bây giờ chúng ta đến chỗ đội trưởng, cầm lại thư cắt đứt quan hệ đến, không cắt đứt gì nữa, chờ truy nợ tới trước mặt, cũng có cha mẹ ứng.”
“Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ, cả nhà cũng không biết tính kế như con, nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt quan hệ, con cho là nói không tính sẽ không tính à? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Về sau có việc cũng đừng trở về tìm cha mẹ.” Bà Kiều nói xong, túm ông Dương: “Đi thôi, đi mau, con trai ông bây giờ rất có tiền đồ, bên ngoài nợ không ít tiền, ngược lại quay về đào rỗng trong nhà, nếu không đi xa chút, sau này còn không phải bị đào sạch à.”
Ông Dương nhìn thoáng qua Dương Vũ, cuối cùng vẫn đi theo bà Kiều. Nhìn bóng dáng hai người bọn họ do dự đi xa, Dương Vũ xùy một tiếng, âm trầm trên mặt rút đi, đóng cửa cài then, trở về trong phòng.
Sở Đình đã sớm chờ ở trong phòng, còn lén chạy xuống giường, dựng thẳng lỗ tai dán ở trên cửa nghe lén, nhưng viện quá lớn, hoàn toàn không nghe thấy gì cả, thấy Dương Vũ đi vào vội hỏi: “Ai tới vậy? Cha mẹ anh hả? Bọn họ có phải tới hỏi không? Anh nói thế nào? Có hỏi em không?”
“Đâu ra nhiều câu hỏi như vậy.” Dương Vũ giống như vỗ cô một cái: “Không có việc gì, nếu cắt đứt quan hệ rồi, cũng không có gì cần nói, lại nói bây giờ chúng ta còn nợ nhiều tiền như vậy, bọn họ cũng không ngốc, sẽ không vội vàng đến trả tiền.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây