Hai người đang nói chuyện, cửa bên ngoài bị đập vang bang bang bang, hai người đều nhìn ra phía ngoài, lúc này thật ra đã đến giữa trưa, nhưng bọn họ rề rà cả buổi sáng, ăn cũng muộn, cho nên bây giờ hoàn toàn không đói bụng, cũng không định ăn cơm, tính chờ đói bụng lại ăn nữa.
Hiện giờ hẳn là lúc tan tầm, cũng không biết là ai lại đây, Dương Vũ đi ra ngoài mở cửa. Mở cửa ra vừa nhìn, thì trông thấy ông Dương và bà Kiều đứng ở bên ngoài, vẻ mặt hai người mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm, vừa nhìn thì biết buổi sáng làm việc không ít.
Bà Kiều nhìn thấy Dương Vũ, câu đầu tiên nói chính là: “Con đi ra từ đồn công an, sao cũng không biết trở về nói cho cha mẹ biết một tiếng, có phải vợ con nói cái gì hay không, con cũng đừng nghe lời cô ta, người phụ nữ tới từ thành phố này chính là nhiều tâm nhãn!”
“Sao cha mẹ lại đây?” Dương Vũ hơi nhíu mày một chút, nhìn bọn họ.
“Làm sao, cha mẹ không thể lại đây sao? Ngày hôm qua con đã đi ra từ đồn công an, sao cũng không biết quay về nhà cũ nói một tiếng, mẹ với cha con lo lắng cỡ nào, vẫn rất nhớ thương, có phải vợ con nói gì hay không?” Bà Kiều lại hỏi một lần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây