“Ngày mai anh vào thành phố, nếu không thì bỏ đi, qua vài ngày hãy đi.” Sở Đình lại có hơi không muốn anh đi, tuy rằng vừa rồi đòi anh mua đồ ăn vặt cũng là cô, nhưng cô lại nghĩ Dương Vũ vừa mới được thả ra từ đồn công an, lại không thể vào đội duy trì trật tự, hiện giờ đến thành phố nếu đụng phải người quen gì đó, hẳn là ngượng ngùng!
Lại nghĩ sâu một chút, nếu như bị người từng bị ức hiếp, lúc anh diễu võ dương oai ở đội duy trì trật tự thấy được, lại cho một trận trào phúng vậy càng đả thương người, loại thời điểm này vẫn là thành thật ở trong nhà, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
“Không sao, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, bây giờ anh là người được đồn công an chính đại quang minh thả ra, dù sao cũng không thể lại bị bắt về nữa.” Dương Vũ trấn an cô, thật ra anh không có tâm tính con rùa giống Sở Đình, Sở Đình người này, gặp phải chuyện gì thì rụt vào trong vỏ cứng, làm giảm cảm giác tồn tại, khi người khác không biết, tránh đi là được.
Dương Vũ không như vậy, anh là loại người càng gặp chuyện gì, càng gặp vấn đề khó, lại càng muốn xông lên giải quyết vấn đề khó đó, vấn đề Sở Đình nghĩ đến anh cũng nghĩ tới, nhưng vậy thì thế nào, tình huống xấu hổ hơn nữa anh cũng từng gặp, bây giờ dù sao cũng tốt hơn trước kia.
“Đi thành phố nhìn xem có con đường nào kiếm tiền hay, bây giờ chúng ta còn nợ hợp tác xã tín dụng nhiều tiền như vậy, phải trả sớm một chút mới được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây