Ông Dương bị anh nhìn như vậy, trong nháy mắt sau lưng chợt lạnh, vốn cơn tức tiêu xuống, nhưng nháy mắt lại càng thêm nổi giận, quả nhiên là thứ không nuôi được, mình còn chưa nói cái gì, anh đã nói ra một tràng dài uy hiếp như vậy. Chuyện chẳng lẽ không phải bản thân anh rước à, lại còn không biết xấu hổ dùng tiền đồ của em trai cháu trai mình để uy hiếp, rõ ràng có lẽ khi anh sinh ra nên ném anh chết đuối trong nhà vệ sinh là xong, bây giờ cũng đỡ phải nhìn thấy phiền lòng, liên lụy cả nhà!
Hai người tan rã trong không vui, ông Dương trở về nhà, khi người nhà tan tầm nói chuyện này với bọn họ.
“Cái gì? 1500?” Vương Phương là người đầu tiên hét ầm lên. Bà Kiều và ông Dương sống chung với bọn họ, hiện tại tiền của trong nhà đương nhiên cũng là bọn họ quản, nhưng bản thân Vương Phương cũng có tính toán nhỏ, ở trong lòng tính lạch cạch, hàng năm kiếm bao nhiêu, tiêu khoảng bao nhiêu, tiêu ở trên người người em chồng bao nhiêu, trong lòng mình tính toán rõ ràng. Trong nhà hiện giờ tổng cộng cũng chỉ mấy trăm đồng, 1500 đồng này làm sao tìm ra.
Dọc theo đường đi cơn kích động đó của ông Dương đã sớm qua rồi, hiện giờ tỉnh táo lại, chỉ nói: “Tiền này không gom cũng không được, nếu như thằng hai bị định tội, vậy cả nhà đều thành phần tử xấu, các con tự mình ngẫm lại hậu quả đó đi.”
Trong nháy mắt, Vương Phương cũng nhớ tới trong đội còn có những đứa nhỏ của người ta ở đội khác bị phê bình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây