Vương Hổ ngồi xổm xuống, vỗ vai Dương Vũ: “Thằng nhóc cậu, cũng không biết đắc tội ai, phải chịu cái tội này.”
“Nếu tôi có thể biết, có thể không chỉnh chết thằng khốn đó sao!” Dương Vũ khàn giọng nói, mấy ngày nay anh cũng không uống nước, môi khô nứt, cả người cảm giác như sắp khát chết rồi.
“Tôi nói với cậu, tôi cũng từng hỏi thăm tin tức cho cậu rồi, việc này ấy, cũng không chứng cứ xác thực, chẳng qua thả cậu sao? Cũng không dễ ăn nói. Dù sao cái tên La Tiên Lâm đó và cháu ông ta đột nhiên biến mất, hiện tại cũng chưa bắt được người, bọn họ cũng không dễ báo cáo kết quả công tác, cho nên mới túm con đường duy nhất là cậu đây không tha.”
Vương Hổ nói những tin tức anh ta biết, cái này cũng chính là chuyện ép buộc, nếu không một tố cáo không hề căn cứ, sao có thể khiến bọn họ nhốt Dương Vũ lâu như vậy.
“Tôi đây thật sự là xui xẻo mà!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây