Lần trước lúc Sở Đình gắng gượng ngồi xuống, cô suýt tí nữa ngã nhào khi đang chăm chú vào bụng mình, khó mà tưởng tượng được trong hoàn cảnh đó mà ngã ra đất sẽ thành dáng vẻ gì. Cô cũng chẳng cách nào tưởng tượng lúc bụng mình lớn hơn chút nữa thì phải làm sao, nhưng mà bạn bảo cô để cái bô trong phòng để giải quyết vấn đề thì cô chắc chắn cũng không chịu.
Vì lẽ đó lúc Dương Vũ nói phòng ốc trong nhà đã xây xong, bên trong cũng đã trét xi măng xong, cũng đã phơi nắng đủ, Sở Đình lập tức đề nghị phải chuyển nhà, lúc này Dương Vũ trái lại không yên tâm.
“Bụng em đã lớn như vậy, bằng không thì chúng ta dứt khoát sống ở đây đến lúc sinh con xong, khi ấy chuyển thẳng về luôn. Anh nói em nghe, bệnh viện là nơi rất tốt, em mang thai đôi mà tự sinh ở nhà mình không an toàn, đến lúc đó cũng phải vào thành phố. Không bằng dứt khoát ở đây luôn đi, đợi đến lúc sinh đến thẳng bệnh viện ngay bên cạnh cho tiện.”
Dương Vũ thường chạy vào trong thành phố, trải nhiều sự đời, anh biết rằng bệnh viện thật ra vẫn là nơi rất có ích, đặc biệt trong chuyện phụ nữ sinh con. Nếu như sinh không được vẫn có thể mổ lấy thai, tốt hơn nhiều so với ở dưới nông thôn dựa vào bà mụ đỡ đẻ.
Sở Đình và Dương Vũ đã biết trong bụng có hai đứa trẻ, Sở Đình vô cùng cẩn thận khi mình mang thai, tuy rằng cô không quan tâm những việc khác nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây