Nhưng ở thành phố này cậu chỉ biết một mình anh, cũng chỉ có anh có qua lại với cậu, mấy người hàng xóm láng giềng kia, còn có mấy ông bạn cũ của ông nội đã cắt đứt quan hệ với bọn họ từ lâu. Nếu cậu đến cửa nhờ vả, chẳng những không nhận được giúp đỡ mà ngược lại còn bị sỉ nhục, nói không chừng còn báo cáo bọn họ.
Thế thì còn tệ hơn, nhưng phải làm sao đây, trong cái thời tiết lạnh giá như này, không thuốc men, không lương thực, không chăn đệm áo bông, sao ông nội chịu nổi đây.
Sở Đình ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại mới dậy, dùng bô đi tiểu rồi xách bô ra nhà vệ sinh công cộng để đổ.
Chuyện này nói ra cũng xấu hổ, bởi vì nhà bọn họ không có nhà vệ sinh riêng, chỉ có một cái nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa, Sở Đình không muốn nhớ đến cái nhà vệ sinh công cộng đó đâu, mặc dù cô sắp phải qua đó, nhưng cô chỉ có thể dùng vài từ để miêu tả, buồn nôn, cực kỳ buồn nôn.
Cảm giác như rất lâu rồi không có ai quét dọn vậy, thật ra cũng không phải là không có ai quét dọn, chỉ là không có người chuyên phụ trách quét dọn, chỉ thỉnh thoảng có một số người dân gần đó thích sự sạch sẽ, hoặc vô cùng siêng năng, hoặc là rất có ý thức xã hội cố nhịn sự buồn nôn mà đến đó quét dọn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây