Khăn quàng cổ rất dễ đan, chỉ cần đan theo một hướng xuống dưới, rồi cứ thế đan tiếp, đan thành một mảnh dài là được. Khi Sở Đình còn học đại học, ở trường rất phổ biến việc đan khăn quàng cổ, nhất là vào năm nhất, trong ký túc xá gần như mỗi người đều mua len sợi về đan khăn quàng cổ.
Sở Đình không có tính kiên nhẫn và cũng lười đan, khăn quàng cổ của cô đều mua trong siêu thị, đây là hàng có sẵn, tuy rằng không được đẹp. Lần này lại đặc biệt đan khăn quàng cổ, tìm người bán len ở cửa hàng bách hóa mà học hỏi.
Chị ấy cũng không tệ, là người bán len, cho nên có nhiều người khi mua len cũng không biết đan, sẽ đến hỏi chị ấy, chị ấy dạy người khác cách đan khăn quàng cổ như thế nào, nếu là người có kinh nghiệm, đan hai ba ngày là xong, nhưng Sở Đình không phải người tài giỏi.
“Lúc đầu em muốn đan cho anh đôi găng tay, mà găng tay khó đan quá.” Sở Đình nói đúng, mấy chỗ cong của đôi găng tay rất khó đan, không giống như khi đan khăn quàng cổ. Cô thử đan, kết quả đan một lúc lại không biết làm sao nữa, chắc phải đến hỏi một bà thím ở quầy bán hàng, tuy thái độ của người ta cũng tốt, nhưng đi hỏi nhiều lần cô cũng rất xấu hổ, nên Sở Đình không đi đến hỏi lại, đành phải bắt tay tiếp tục đan khăn quàng cổ.
“Không sao, anh cũng không cần găng tay, dùng găng tay để di chuyển gạch và trát bùn thì lãng phí quá, không đáng, khăn quàng cổ cũng rất tốt rồi.” Dương Vũ sờ lên chiếc khăn quàng cổ, một nửa quấn lên trên, nói: “Như này vừa có thể thông khí, vừa không lạnh tai cũng như lạnh đầu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây