Thập Niên 70: Nhật Ký Mỹ Thực Ở Nông Thôn

Chương 49: Anh đúng là tâm tư của tư mã chiêu!

Chương Trước Chương Tiếp

Thím Trương nói: “Năm nay chắc sẽ ổn hơn thôi, trời năm nay đẹp, thu hoạch cũng khá hơn.”

Mấy người nói chuyện một lúc rồi lại tiếp tục làm việc, chỉ có Uông Tuyết vẫn nhớ đến hạt sen đã ăn, muốn tan ca sẽ ra bờ sông móc sen, Giang Văn Thanh không yên tâm nên đi cùng cô.

“Em lúc nào cũng không chờ nổi để ăn cái gì đó nhỉ.”

Uông Tuyết cười hì hì: “Không còn cách nào khác, em tham ăn mà! Muốn mua cái gì bỏ miệng em cũng phải đi bộ hai tiếng đồng hồ, chị nghĩ xem em thèm đến mức nào.”

Giang Văn Thanh bị sự tham ăn của cô nàng làm bật cười: “Nếu em thèm ăn đến thế, lát nữa móc thêm hạt sen ra phơi khô, lúc rảnh chị sẽ làm bánh cho em ăn.”

“Thật sao?” Uông Tuyết phấn khởi nhảy cẫng lên: “Việc em may mắn nhất khi đến đây chính là gặp được chị đó!”

“Thật mà, nhưng em phải chuẩn bị bột nếp và đường đấy, nhà chị không có bột nếp.”

Chỉ cần được ăn, bảo Uông Tuyết chuẩn bị cái gì cô nàng cũng sẵn sàng, chẳng qua nụ cười của cô nàng nhanh chóng tắt ngấm.

Những đài sen gần bờ đã bị người ta móc sạch từ lâu, còn mấy bông ở xa quá, hai cô không mang theo dụng cụ nên không thể nào với tới được…

Uông Tuyết bực bội trở về chỗ của các thanh niên trí thức, Chu Thành Hạ đang ngồi ngoài sân nhặt rau, hôm nay đến lượt cô ta và một nam thanh niên khác nấu ăn.

“Sao thế? Ai chọc tức cô à?”

“Đừng nhắc nữa, tôi với chị Văn Thanh đi móc sen, kết quả là sen gần bờ đều bị người khác hái sạch rồi.”

Cô nàng nhăn nhó mặt mày, như thể đây là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.

Chu Thành Hạ trêu Uông Tuyết: “Thôi để đó tôi đi hái sen cho. Nhưng có điều kiện nhé, đến lúc đó phải cho tôi hai miếng bánh sen.”

Uông Tuyết mím môi: “Tôi biết ngay là cô không có ý tốt, thôi đi, đài sen ở xa lắm, cô đừng để bị rơi xuống nước.”

Hai người đang tiếc rẻ, món bánh sen có thể tuột khỏi tầm tay rồi.

Cậu thanh niên trí thức khác đang nấu ăn nghe vậy liền nói: “Tối nay bọn tôi sẽ ra sông tắm, tiện thể hái sen cho các cô.”

Sau đó, nhóm thanh niên trí thức nam hái được một sọt sen lớn, khiến Uông Tuyết và Chu Thành Hạ ngồi bóc hạt sen đến mỏi tay, đó lại là chuyện về sau.

Giang Văn Thanh về nhà ăn tối, rồi cùng Trần Mộc Văn đi bắt ve sầu.

Trần Mộc Đào cũng muốn đi nhưng bị Trần Thúy Xuân bắt đi tắm.

Khi trời dần tối, Trần Mộc Văn nhìn quanh thấy không có ai, liền nắm lấy tay Giang Văn Thanh rồi kéo đi.

Giang Văn Thanh hỏi anh: “Lát nữa trời tối đen thì chúng ta không nhìn thấy gì để bắt ve sầu nữa đâu.”

“Anh có mang theo đuốc, để trong giỏ rồi.”

“Có vẻ mình cũng nên mua đèn pin.”

Hai người vừa trò chuyện vừa nhanh chóng đến khu rừng nhỏ, trước khi vào, Trần Mộc Văn thắp đuốc, một tay cầm đuốc, tay còn lại nắm tay cô.

Giang Văn Thanh sợ, dựa sát vào người anh.

Ve sầu ban đêm lột xác, trên một cây có thể bắt được rất nhiều vỏ.

Nhưng vỏ ve nhẹ hều, không nặng cân, có khi bắt cả đêm cũng chẳng được một cân.

May mà trong đội không mấy ai đi bắt thứ này, Trần Mộc Văn biết nó bán được là do anh thấy người ta bán cho trạm thu mua.

Ban ngày Trần Mộc Đào đi cắt cỏ heo cũng tiện tay nhặt vài cái mang về, nhưng không nhặt được nhiều.

Giang Văn Thanh đi theo Trần Mộc Văn mà không cần động tay, cô chỉ việc nhìn xem ở đâu có, còn Trần Mộc Văn sẽ đi nhặt.

“Sao em thấy anh đi một mình thì nhặt được nhiều hơn đấy?”

Trần Mộc Văn: “Anh vẫn thích đi cùng em.”

Giang Văn Thanh sợ nên bám chặt lấy anh, điều đó khiến anh thấy như sự bảo vệ của mình dành cho cô sắp tràn ra rồi.

Nghe anh nói vậy, Giang Văn Thanh đánh nhẹ anh một cái: “Anh đúng là tâm tư của Tư Mã Chiêu!”

Trần Mộc Văn cười khẽ hỏi cô: “Tâm tư của Tư Mã Chiêu là tâm tư gì?”

Giang Văn Thanh nghẹn lời, vội nói: “Em nói linh tinh đấy, mau nhìn kìa, bên kia có nữa kìa!”

Cô chuyển đề tài, bảo anh mau đi nhặt, Trần Mộc Văn lắc đầu, không hỏi cô nữa.

Đợi đến khi nhựa thông trên đuốc cháy hết, hai người mới quay về.

Trần Mộc Văn quen đường, hai người mò mẫm đi ra khỏi rừng, Giang Văn Thanh sợ nên dựa sát vào anh, chẳng nói lời nào nữa. Trần Mộc Văn thấy cô sợ, liền ôm cô đi ra, gần như là ôm trọn cô mà đi.

Đi được một đoạn, Giang Văn Thanh đột nhiên nghe thấy tiếng động, cô giật mình ôm chặt eo Trần Mộc Văn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)