Thập Niên 70: Nhật Ký Mỹ Thực Ở Nông Thôn

Chương 48: Đài sen

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Văn Thanh vẫn cau mày trong lúc ngủ dần dần giãn ra, người cô cũng thiếp đi trong cơn mơ màng.

Trần Mộc Văn ngồi bên giường quạt cho cô, đợi cô ngủ say mới leo lên giường nằm bên cạnh.

Khi Giang Văn Thanh tỉnh dậy, cô thấy người bên cạnh, mắt vẫn nhắm, tay vô thức vẫn quạt quạt.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, cô đưa tay nắm lấy tay anh. Trần Mộc Văn vẫn còn ngủ, theo phản xạ nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, đầu còn dựa sát vào vai cô hơn.

Nhưng Giang Văn Thanh nhanh chóng đẩy anh ra: “Nóng quá…”

Trần Mộc Văn tỉnh song không mở mắt, ôm lấy cô cười khẽ: “Anh quạt cho em mà.”

Có người làm không công quạt cho mình, Giang Văn Thanh không đẩy anh ra nữa.

Chẳng hiểu sao, hai người không chỉ dựa sát vào nhau mà còn tựa đầu vào nhau.

Sáng nay Trần Mộc Văn còn có chút ngượng ngùng, giờ đã thuần thục hơn nhiều.

Lúc được thả ra, tóc mai Giang Văn Thanh ướt đẫm, hai má đỏ hồng. Cô thở dốc, trách anh: “Sắp đi làm rồi, làm sao mà ra ngoài được chứ!”

Lúc làm chuyện xấu, Trần Mộc Văn rất bá đạo, nhưng giờ lại có chút chột dạ, nhìn Giang Văn Thanh mà tai anh cũng đỏ lên.

“Để anh đi múc nước cho em rửa mặt, đừng giận anh nữa.”

Nói xong anh cúi xuống hôn nhẹ cô rồi nhanh nhẹn đứng dậy đi múc nước.

Nhân lúc anh ra ngoài, Giang Văn Thanh cũng bình tĩnh lại, đến khi anh ân cần mang nước đến cho cô rửa mặt, rồi còn thoa kem dưỡng da, cô đã không còn giận nữa.

Trần Mộc Văn nhân cơ hội nói: “Tối nay anh đưa em đi bắt ve sầu, trạm thu mua thu cái này giá cũng không tệ đâu.”

Giang Văn Thanh biết ve sầu chính là con ve, vỏ của chúng có thể làm thuốc nên mới được thu mua.

“Đi đâu mà bắt?”

Trần Mộc Văn: “Ở nơi nào có cây thì chỗ đó ít nhiều cũng có.”

Còn một lúc nữa mới đến giờ làm, Giang Văn Thanh không thấy nóng nữa mà lại dựa vào người anh, dạo này cô đã có chút da có thịt, không còn gầy trơ xương như trước.

Cô cũng cao thêm chút nữa vì có đủ ăn.

Chỉ có điều cô thường xuyên bị đau chân, Trần Mộc Văn thấy cô dựa vào mình liền theo phản xạ đưa tay ra xoa bóp chân cho cô.

“Nóng quá, em chẳng muốn đi làm chút nào…”

Trần Mộc Văn: “Vậy thì đừng đi nữa, anh xin phép giúp em.”

Giang Văn Thanh biết chắc anh sẽ nói thế nhưng cô vẫn đấu tranh tư tưởng một chút, cuối cùng lại không nỡ bỏ mất công điểm buổi chiều.

Ruộng đậu phộng ở đầu thôn đang vào mùa thu hoạch, ai cũng phải ra nhổ đậu phộng.

Giang Văn Thanh, Uông Tuyết, và hai thím trong đội chia nhau làm, hai người nhổ, hai người đập đậu phộng. Việc nhổ đậu phộng phải cúi lưng liên tục, bốn người đã bàn bạc sẽ đổi lượt nhổ cho nhau, cô mà không đi thì ba người còn lại sẽ phải chia nhau phần của cô.

Nghĩ tới đó, cô vẫn quyết định đi.

Hai thím đó đều là những người làm việc rất khỏe, ban đầu cô còn sợ họ kéo cô chậm lại nhưng sau khi thấy họ cắn răng làm việc, cô mới yên tâm.

Chiều hôm đó, Giang Văn Thanh và Uông Tuyết đến đầu thôn, thấy hai thím đã đến và bắt đầu làm rồi.

Hai cô gái cũng nhanh chóng bắt tay vào đập đậu phộng, những hạt đậu phộng rơi ra sẽ được cho vào túi, đến khi kết thúc sẽ có người mang đi nhập kho.

Khi cả bốn người dừng lại nghỉ ngơi, thím Trương lớn tuổi hơn một chút, lấy ra hai đài sen đưa cho Giang Văn Thanh và Uông Tuyết.

Uông Tuyết vui mừng ra mặt: “Đài sen!”

Thím Trương có làn da sạm đen, trên người có nét giản dị, cần cù đặc trưng của người nông dân, khi cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt khiến thím trông thật hiền hậu: “Thằng cháu tôi trưa không ngủ, nó chạy ra móc về đấy, tôi mang hai đài cho hai đứa ăn.”

Giang Văn Thanh và Uông Tuyết cảm ơn rồi mới nhận lấy đài sen, vặt hết đài sen, bóc hạt sen ra, chia cho bốn người cùng ăn.

Ăn xong, mọi người cùng chia nhau uống nước đậu xanh mà Giang Văn Thanh mang theo, cô nói: “Hạt sen này có thể phơi khô để dành được nhỉ?”

Thím Trương không biết, nhà ai cũng không đủ ăn, nên chẳng ai nghĩ đến việc làm mấy chuyện tỉ mỉ này.

Còn một chị dâu họ Trần khác nói: “Chắc cũng giống như phơi rau khô thôi, cô đúng là nhiều sáng kiến, hạt sen này nấu với cháo cũng chắc bụng.”

Giang Văn Thanh gật đầu: “Không còn cách nào khác, ăn chẳng đủ no nên phải nghĩ xem làm thế nào để ăn nhiều hơn thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)