Uông Tuyết lập tức ngừng khóc.
Cô nàng ăn hết miếng đậu hũ, vẫn đang nhai mà ngón tay cái đã giơ lên: “Chị đúng là tuyệt nhất.”
Giang Văn Thanh rất vui với lời khen đó, cắt một miếng đậu hũ lớn, đặt vào bát, đậy lại và đưa cho Uông Tuyết mang về.
Uông Tuyết đưa cho cô một xấp phiếu: “Đây là phiếu mà anh thanh niên trí thức đưa cho em, anh ấy bảo chị cứ chọn cái nào cần dùng.”
Giang Văn Thanh ngạc nhiên: “Anh ta có nhiều phiếu thế à, còn đưa em hết thế này nữa. Chị không biết nên nói gì về hai đứa nữa.”
“Có gì đâu, anh ấy chẳng để tâm lắm mà. Anh ấy tên là Cố Thành Liên, đến từ thủ đô, ăn mặc toàn đồ sang trọng! Em đoán nhà anh ấy chắc khá giả lắm!”
Giang Văn Thanh vừa nghe Uông Tuyết kể lể vừa chăm chú nhìn vào xấp phiếu trên tay.
Có phiếu than, phiếu chè, phiếu rong biển, phiếu cắt tóc, phiếu công nghiệp… Có những loại phiếu mà cô chưa từng thấy bao giờ, quả thật đúng là đến từ thủ đô.
Cô chọn một tấm phiếu rong biển và một tấm phiếu công nghiệp.
“Chị lấy hai tấm này có được không?”
Uông Tuyết ghé vào xem, rồi tiện tay lấy thêm một tấm phiếu vải đưa cho cô: “Đừng tiếc cho anh ấy làm gì.”
Giang Văn Thanh bật cười.
Phiếu công nghiệp rất hiếm, nhưng để mua các sản phẩm công nghiệp, thường cần rất nhiều phiếu, một tấm thôi thì không đủ, chỉ còn cách từ từ tích lũy.
Giang Văn Thanh từng nghe Trần Mộc Văn nói, nếu có 15 tấm phiếu công nghiệp thì có thể đổi được một tấm phiếu mua xe đạp.
Tiếc rằng phiếu công nghiệp thường chỉ dành cho công nhân thành phố, không biết đến bao giờ họ mới có thể gom đủ.
Bây giờ có được một tấm, Giang Văn Thanh nghĩ nên bắt đầu tích góp, biết đâu sẽ sớm có đủ.
Uông Tuyết dễ thương như vậy, Giang Văn Thanh cũng muốn giúp cô nàng có thêm thể diện trước mặt bạn bè trí thức.
Cô bảo Uông Tuyết đợi một lát, sau đó chia cho cô nàng nửa chén nước xốt chấm đậu hũ buổi trưa.
“Các em không biết nấu ăn, đừng làm đậu hũ nữa. Về nhà chỉ cần rưới nước xốt này lên là có thể ăn.”
Dặn dò xong, cô giục Uông Tuyết mau chóng quay lại điểm tập thể, kẻo lỡ bữa trưa.
Khi Uông Tuyết đi rồi, Giang Văn Thanh tiếp tục nấu nướng. Bữa cơm chưa kịp nấu xong thì người nhà họ Trần đã lần lượt về sau buổi làm đồng.
Giang Văn Thanh kể cho mẹ chồng nghe chuyện thanh niên trí thức muốn đổi đồ lấy dưa muối cay và đậu hũ, rồi đưa cho bà xấp phiếu.
Cô cũng nói rằng mình đang muốn tích phiếu công nghiệp, Trần Thúy Xuân không hỏi thêm gì mà đưa luôn cho cô.
“Phiếu rong biển à? Cái này mua ở đâu thế?”
Trần Mộc Văn ở đằng sau đang rửa mặt, nghe thấy vậy liền nói: “Ở hợp tác xã có đấy, lần trước anh thấy rồi.”
“Xem đấy, ở thành phố thì đúng là tốt thật, chẳng thiếu loại phiếu hiếm lạ nào.” Trần Thúy Xuân băn khoăn: “Thế mà họ còn đòi xuống nông thôn, chẳng hiểu là vì cái gì.”
Trương Lan Hương nói: “Mẹ à, lời này chỉ có thể nói ở nhà mình thôi, ra ngoài không thể nói vậy đâu. Người ta nói là xuống xây dựng tổ quốc, nếu để người ta biết mẹ nói thế, họ sẽ bảo tư tưởng mẹ không đứng đắn.”
Trần Thúy Xuân vội vỗ miệng mình: “Suýt nữa thì quên. Họ muốn đổi thì cứ đổi, mình đâu có thiệt thòi gì.”
Trong lúc mẹ chồng cô dâu nói chuyện, cơm canh đã sẵn sàng, cả nhà quây quần ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Buổi trưa, ngoài hai món đậu hũ, Giang Văn Thanh còn trộn thêm dưa chuột. Trời nóng như thế này, ăn thêm món mát mẻ thì vẫn thoải mái hơn.
Dưa chuột chỉ cần cho muối rồi bóp nhẹ, ăn vào mát rượi, ngay cả món cải thảo hầm đậu hũ cũng là món nhạt.
Nhưng cải thảo hầm lâu đến mức mềm ngọt, thêm vị béo ngậy của đậu hũ, khiến người ta ăn không ngừng được.
Món đậu hũ chấm tương ớt trở thành món đậm vị duy nhất, nhà họ Trần vốn ăn vị nặng, món đậu hũ này rất hợp khẩu vị cả nhà.
Sau khi ăn xong, Trần Mộc Văn đi rửa bát, Giang Văn Thanh vào phòng định ngủ một lát.
Trời càng lúc càng nóng, đội trưởng sợ có người bị nóng làm sao, nên đã đổi giờ làm việc sang chiều muộn, nhờ vậy mà Giang Văn Thanh còn có thể tranh thủ ngủ trưa.
Không chỉ có cô nghĩ như vậy, sân nhà họ Trần dần dần yên ắng lại.
Tiếng ve kêu không ngớt bên tai, lúc đầu Giang Văn Thanh còn thấy ồn ào, giờ cũng dần quen.
Chỉ có điều trời quá nóng, không biết đã bao lâu, trong cơn mơ màng cô cảm giác có ai đó bước vào, rồi một làn gió mát thổi đến.