Thập Niên 70: Nhật Ký Mỹ Thực Ở Nông Thôn

Chương 16: Cắt tóc

Chương Trước Chương Tiếp

Cái bánh bao to hơn nắm tay, nhân thịt thơm lừng, nghĩ đến thôi cũng thấy thèm. Nhưng Giang Văn Thanh vẫn tiếc rẻ: “Đắt quá! Mình mua được bột mì không? Mình tự làm thì ngon hơn!”

Bột mì tinh giá 2,2 hào 1 cân, bột mì thường một hào tám, nếu tự làm bánh bao rồi trộn thêm ít bột thô của nhà thì chắc chắn rẻ hơn nhiều so với mua ngoài.

Trần Mộc Văn nói: “Thế thì không được ăn bánh bao nhân thịt rồi...”

Giang Văn Thanh đáp: “Không sao, mình tự làm thì cả nhà đều được ăn, làm bánh bao nhân rau sam ấy.”

Cô không còn buồn ngủ nữa, tiếp tục luyên thuyên với Trần Mộc Văn về các loại nhân bánh bao có thể làm. Nói đến mức Trần Mộc Văn cũng thấy đói.

Cuối cùng, Trần Mộc Văn không nhịn nổi, bèn cúi người lại bịt miệng cô.

“Văn Thanh, anh xin em, ngủ đi nào!”

Giang Văn Thanh im lặng, rất nhanh sau đó cô đã ngủ, trong mơ thấy mình đang ăn chiếc bánh bao thơm phức nhân thịt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình sắp chảy nước miếng ra gối.

Giang Văn Thanh vội lấy tay che miệng, nhìn sang bên cạnh, thấy Trần Mộc Văn đã đi làm, lúc đó mới thở phào.

Không biết anh có thấy mình chảy nước miếng không, nếu có thì ngại quá!

Ngày trước đi làm, Giang Văn Thanh chẳng bao giờ cảm thấy ngại ngùng khi vô ý phun cơm trước mặt đồng nghiệp. Vậy mà giờ, cô lại thấy không nên để Trần Mộc Văn nhìn thấy mình như thế.

Cô soi gương, dạo này ăn uống đủ đầy, sắc mặt đã khá hơn nhiều, không còn xanh xao như trước nữa, thậm chí còn hơi hồng hào.

Tuy vậy, cô vẫn chưa hài lòng lắm. Sờ vào đuôi tóc khô và xơ vàng, tâm trạng vui vẻ khi mới dậy bỗng giảm đi một nửa.

Nghĩ lại, ngày nào cũng để mình trong bộ dạng thế này trước mặt Trần Mộc Văn, thật sự quá tệ!

Sau bữa sáng, Giang Văn Thanh mượn kéo từ tay chị dâu, ngồi ngoài sân xõa tóc ra, định cắt phần tóc khô xơ đi.

Cắt tới cắt lui vẫn không thấy hài lòng, cuối cùng, khi soi gương, cô phát hiện mái tóc dài ngang eo đã bị cắt đến ngang vai.

Thế là cô quyết định cắt luôn một ít tóc mái lưa thưa phía trước trán.

Cắt xong, cuối cùng cô cũng thấy khá hơn chút. Nếu da cô trắng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có chút phong cách của mấy cô nàng học sinh.

Chỉ tiếc là bây giờ cô chưa đủ trắng...

Giang Văn Thanh mang chút tiếc nuối đi trả kéo cho chị dâu. Trương Lan Hương lại rất thích kiểu tóc của cô, liên tục khen đẹp.

“Đợi chị ra tháng, em cắt cho chị kiểu này nhé!”

Giang Văn Thanh mừng rỡ hỏi: “Chị thật sự để em cắt cho chị sao?”

Cô nhìn Trương Lan Hương với ánh mắt sáng rực, khiến chị dâu có chút phân vân.

Nhưng đã nói ra lời thì không thể nuốt lại: “Ừ, em cắt đẹp thật mà. Tóc ngắn thì buộc lên cũng tiện. Với lại, em không biết đấy thôi, sau khi sinh xong, tóc chị rụng nhiều hơn trước, cắt ngắn thì dễ chịu hơn.”

Giang Văn Thanh đồng ý ngay. Chẳng qua vì sợ bị người khác dị nghị, cô vẫn buộc tóc lên khi ra ngoài.

Cũng có người phát hiện ra cô cắt tóc, nhưng chỉ nói rằng trông cô có sức sống hơn trước rất nhiều.

Mọi người trong thôn thấy cô thay đổi, đều khen rằng nhà họ Trần thật biết chăm người, đến người sắp chết cũng có thể chăm khỏe lại, còn trở nên xinh đẹp nữa.

Lời khen này đến tai bà cụ Trần, cũng tức là mẹ của cha chồng cô Trần Lương Phong, bà ấy lại bắt đầu buồn phiền.

Giờ bà ấy đang sống ở nhà anh cả, trước kia đây là nhà của bà ấy nhưng kể từ khi chia nhà, nó trở thành nhà của anh cả.

Ở nhà, bà ta phải nhìn sắc mặt con trai và con dâu mà sống. Ban ngày trước mặt mọi người thì tỏ ra bình thường, song ban đêm nằm trên giường lại âm thầm khóc.

Ông cụ Trần ngồi hút thuốc ngoài cửa, thấy vợ như vậy thì khó chịu: “Lại làm sao nữa?”

“Chẳng phải là tại ông sao, hồi đó đuổi thằng ba ra khỏi nhà, giờ mới ra nông nỗi thế này!”

Bao nhiêu năm rồi, đi đi lại lại cũng chỉ có một chuyện khiến bà ấy nhức nhối, vì chuyện đó mà nhà bà ấy bị người trong đội coi thường suốt một thời gian dài. Nghe bà ấy nhắc lại chuyện cũ, ông cụ Trần càng bực mình.

“Chuyện đó bao nhiêu năm rồi, giờ bà còn nhắc lại làm gì?” Ông ấy gõ cái điếu cày xuống đất: “Xưa nay chỉ có con phải cúi đầu trước cha mẹ, chứ không đời nào cha mẹ phải hạ mình trước con cái. Chẳng lẽ giờ bà muốn tôi quỳ xuống xin lỗi nó chắc?”

“Vả lại, bà hồi đó chẳng phải cũng đồng ý đó thôi! Nó tính khí cứng cỏi, lòng dạ sắt đá, coi như bà không có đứa con này nữa đi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)