Giang Văn Thanh nhớ lại vẻ mặt tiếc rẻ của mẹ chồng khi nhắc đến mỡ, không nhịn được cười thầm.
Sau khi mỡ tan chảy thì cho các loại dưa muối cay đã rửa sạch, thái nhỏ vào xào chín. Rau cay thực chất là hạt cải muối..
Món dưa muối cay này nhà nào ở đội sản xuất cũng muối nhiều, nhưng muốn xào cho ngon phải cho thật nhiều dầu.
Dù vậy, Giang Văn Thanh cũng không cho quá nhiều, trước khi đi, mẹ chồng còn đưa cho cô mấy miếng tóp mỡ.
Cô nghiền nhỏ tóp mỡ, cho vào xào chung với dưa muối cay, ít nhiều cũng tăng thêm chút dầu mỡ.
Thời điểm này, đậu nành vẫn còn non, Giang Văn Thanh cầm bát ra sau vườn, bóc một ít đậu nành non.
Khi cô quay lại thì thấy Trần Mộc Đào đã cắt xong cỏ cho heo: “Đào Đào, hôm nay em cắt được mấy gánh cỏ thế?”
Trần Mộc Đào đứng ở cửa bếp, nuốt nước miếng, thấy chị dâu hỏi thì ngại ngùng đáp: “Em cắt được một gánh và đã mang ra chuồng bò rồi.”
Giang Văn Thanh khen cô bé chăm chỉ: “Em đi nhặt lúa với chị nhé?”
Ở đội của họ, trẻ con và người già thường cắt cỏ cho heo và nhặt lúa. Một gánh cỏ hay một gánh lúa nhặt được tính một điểm công, Trần Mộc Đào thường kiếm được 2, 3 điểm công mỗi ngày nhờ cắt cỏ. Trong mùa vụ bận rộn, cô bé có khi kiếm được 5 điểm nhờ nhặt lúa.
Giang Văn Thanh cũng sớm muộn phải làm việc, cô muốn bắt đầu từ việc nhẹ trước, dần dần quen với công việc đồng áng.
Nào ngờ Trần Mộc Đào từ chối: “Anh hai nói chị dâu phải dưỡng sức, không được làm việc nặng.”
Giang Văn Thanh cười đến cong người: “Nhặt lúa đâu phải là việc nặng, chị làm được mà.”
Cô kiên quyết muốn đi, Trần Mộc Đào đành hứa sẽ dẫn cô đi thử vào buổi chiều.
Đậu nành non đã được rửa sạch, cho vào nồi hầm cùng dưa muối cay, khi mọi người trở về từ đồng thì món ăn cũng đã sẵn sàng.
Hôm nay là món dưa muối cay theo đúng lời dặn của Trần Thúy Xuân. Bà dặn Giang Văn Thanh rằng ăn dưa muối cay nhiều dễ nóng bụng, nhưng cũng tiết kiệm được lương thực.
Không ngờ bà vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm…
Mùi thơm này khác hẳn mùi dưa muối cay mọi khi, nó như có ma lực kéo bà nhanh chóng trở về nhà ăn cơm.
Thím Lưu cùng đi với bà, cũng ngửi thấy mùi thơm: “Con dâu nhà bà đúng là có tay nghề đấy, món dưa muối cay mà cũng nấu thơm thế.”
Trần Thúy Xuân cũng nhận ra con dâu thứ hai rất khéo nấu ăn, nhưng bà lại cảm thấy không vui sau khi nhìn lượng lương thực còn lại trên bàn.
Giang Văn Thanh sợ nấu thừa thức ăn, nên hôm nay cô đã hỏi kỹ Trần Thúy Xuân để nấu vừa đủ khẩu phần.
Mỗi người hai cái bánh ngô, một bát khoai lang hầm và dưa muối cay đậu nành.
Chỉ là hôm nay món dưa muối cay đậu nành ngon miệng hơn hẳn, ăn xong mọi người vẫn còn thòm thèm.
Trần Thúy Xuân vốn là người mềm lòng, thấy mọi người nói chưa no, bà lại đi hấp thêm bốn cái bánh ngô, chia mỗi người nửa cái.
Giang Văn Thanh ăn hai cái bánh ngô đã no căng, bèn đưa nửa cái của mình cho Trần Mộc Văn.
Ăn xong, Giang Văn Thanh nói với Trần Mộc Văn rằng cô sẽ cùng Đào Đào đi nhặt lúa. Trần Mộc Văn định ngăn cô, song vừa định mở miệng đã bị ánh mắt cô ngăn lại.
“Nếu thấy mệt thì em về nhà nghỉ trước nhé?”
Giang Văn Thanh gật đầu đồng ý. Đợi mọi người đi làm, cô lập tức cùng Trần Mộc Đào đi nhặt lúa.
Cơ thể này vốn đã quen làm việc nặng từ trước, chỉ là giờ thể lực của cô không đủ, hơn nữa, nhặt lúa còn vất vả hơn Giang Văn Thanh nghĩ.
Công việc này yêu cầu liên tục cúi xuống nhặt rồi lại đứng lên. Trần Mộc Đào nhỏ người, cúi xuống đứng lên không vấn đề gì.
Nhưng Giang Văn Thanh cao hơn nên làm mấy lần đã bắt đầu chóng mặt.
Giang Văn Thanh cũng không cố quá sức, cô chạy về nhà lấy kẹp gắp lửa, vừa đứng vừa nhặt, như vậy đỡ phải cúi người nhiều hơn.
Trước đây, khi làm việc ở đội 5, cô không qua lại với người ở đội 3. Nhưng giờ cô đã là con dâu nhà họ Trần, nên cô nhặt lúa cùng với người đội 3.
Người đội 3 thấy một khuôn mặt lạ, hỏi thăm nhau thì biết đó là con dâu nhà họ Trần mới gây chuyện dạo trước.
Bây giờ cô vẫn được coi là dâu mới, chưa ai quen biết nhiều, mọi người nói về cô cũng không nói trước mặt, nên Giang Văn Thanh không cảm thấy gì.
Nhặt được nửa giỏ, Giang Văn Thanh định về nấu cơm trưa, bèn đổ chỗ lúa mình nhặt được cho Trần Mộc Đào.
Chiều nay, Trần Mộc Đào còn phải ra chân núi cắt cỏ cho heo, Giang Văn Thanh cũng đi theo cắt cỏ.