Mặc kệ thiên hạ nói gì, ông coi như gió thoảng qua tai.
Trước khi ngủ, Trần Thúy Xuân nghĩ lại, chẳng biết có phải những chuyện xảy ra năm xưa đã ảnh hưởng đến việc bà đồng ý bỏ ra 50 đồng để “mua” Chiêu Đệ, giờ là Văn Thanh, hay không.
Những suy nghĩ rối ren của Trần Thúy Xuân, Giang Văn Thanh chẳng hề hay biết.
Trần Mộc Văn về phòng, đưa lại số tiền cho cô. Giang Văn Thanh nhìn quanh phòng tìm chỗ để cất tiền.
Nhưng căn nhà đất trống trơn, không có đồ đạc gì để giấu đi được.
“Nhà anh trống trơn thế này…”
Giang Văn Thanh phàn nàn nhìn Trần Mộc Văn. Lúc này, anh đã rửa mặt xong, nằm trên giường nhìn cô lục lọi khắp nơi, nghe vậy thì ngượng ngùng gãi đầu.
“Anh chỉ có mấy bộ quần áo, nên chỉ đóng một cái tủ thôi.”
Anh nói: “Để mấy ngày nữa, xong vụ mùa, anh đóng thêm vài cái rương nhé.”
Giang Văn Thanh lập tức nói: “Anh đóng thêm một cái bàn nữa, kê sát tường để em để đồ. Và thêm hai cái ghế nữa...”
Trần Mộc Văn đều đồng ý: “Em cứ tạm để tiền trong hộp sắt trong tủ đi, nhà mình không ai vào phòng mình đâu.”
Trong tủ có một hộp sắt, đó là toàn bộ tài sản của Trần Mộc Văn, chỉ có 2 đồng 2 hào, chẳng có cả tờ phiếu mua hàng.
Giang Văn Thanh đặt 25 đồng của mình vào đó, rồi để lại vào tủ.
“Mẹ không nhận tiền này, hôm nào mình mua ít thịt về mời cả nhà ăn nhé.”
Trần Mộc Văn nói: “Thế thì tốt quá, để anh xin mẹ phiếu mua thịt.”
Nhắc đến phiếu, Giang Văn Thanh mới nhớ ra bây giờ mua hàng đều cần phiếu, cô vừa nằm xuống lại bật dậy: “Em muốn mua vải thì cũng phải có phiếu đúng không?”
Trần Mộc Văn gật đầu: “Em muốn mua bao nhiêu vải? Anh sẽ giúp em đổi phiếu.”
Đôi mắt của Giang Văn Thanh vừa nãy còn ảm đạm, giờ lại sáng lên. Nhìn thấy cô vui vẻ, Trần Mộc Văn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Em muốn một thước vải mịn, ba thước vải may áo!”
Cô ngại ngùng nói: “Trước đây em cũng chẳng có bao nhiêu quần áo, toàn rách rưới cả, nên hôm nay chẳng thèm mang theo. Giờ em đang mặc quần áo cũ của mẹ, em muốn có một bộ đồ mới...”
Cô không chắc Trần Mộc Văn có đồng ý để mình tiêu tiền không, nên khi nói cô cứ nhìn chăm chăm vào mặt anh, thấy anh không có biểu hiện không hài lòng mới yên tâm.
Trần Mộc Văn nghe cô nói xong thì tự trách mình vô tâm: “Là lỗi của anh, anh không để ý, lẽ ra anh phải chuẩn bị sớm cho em mới đúng.”
Anh nghĩ một lúc: “Giờ đội đang bận, anh không xin nghỉ để đi lên huyện được. Đợi anh xong vụ mùa sẽ mua tất cả những thứ em thiếu, em nghĩ xem còn muốn mua gì nữa thì nhớ lại luôn nhé.”
Giang Văn Thanh khẽ mỉm cười gật đầu, rồi nằm trở lại giường.
Hai người dù nằm trên cùng một giường, nhưng cách xa nhau.
Mọi chuyện đều đã được giải quyết, đêm đó hai người ngủ một giấc không mộng mị.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Trần Mộc Văn đã lặng lẽ dậy, cùng cha mẹ và anh trai ra đồng làm việc.
Sau khi phân công xong, Trần Mộc Văn gọi người anh họ, con nhà bác hai: “Dăm bữa nữa anh có lên núi không?”
Trần Tùng Sinh nhìn anh như thể nhìn thấy ma: “Lần trước anh nhờ cậu đi, cậu không đi, giờ lại muốn đi à?”
Trước mùa vụ, Trần Tùng Sinh rủ Trần Mộc Văn lên núi một lần, nhưng Trần Mộc Văn chạy nhanh hơn ai hết.
“Cưới vợ vào là người ta khác ngay...”
Anh ấy nháy mắt trêu Trần Mộc Văn. Trần Mộc Văn hỏi: “Đi không? Nếu không đi, em nhờ anh hai.”
Trần Tùng Sinh lập tức nói: “Đi, đi chứ.”
Trần Mộc Văn rất giỏi giăng bẫy, mỗi lần anh lên núi không bao giờ về tay không. Nếu gặp được con mồi lớn, anh cũng không tiếc chia cho anh em.
“Lần này đừng rủ người nhà bác cả nữa, lần trước họ chỉ gây phiền, còn lấy mất nửa con thỏ, bực mình chết đi được.”
Trần Tùng Sinh than thở, nhưng Trần Mộc Văn không để ý.
Nhà anh không qua lại với người bên nhà cũ, anh cùng anh trai cũng không chơi với mấy đứa con nhà bác cả.
Làm xong việc buổi sáng, mọi người trở về ăn sáng, hôm nay lại là Giang Văn Thanh nấu ăn.
Khoai lang được cắt thành miếng, luộc chín mềm trong nồi. Sau đó cô đổ bột ngô và ngũ cốc đã pha vào nồi, khi sôi lên thì đặt một cái rá tre lên trên, hấp lại mấy cái bánh bột ngô mà mẹ chồng đã chuẩn bị từ hôm qua.
Ngoài sân, cô đun nóng một cái chảo nhỏ, lấy ra một ít mỡ heo từ trong hũ của nhà chồng.