Đàm Ngọc Dao bỏ vải vào sọt rồi mới giải thích: “Có phải một mình em mua đâu, em còn mua hộ cho thím trương, còn có bà nhà chú hai nữa. Nếu mà không dùng hết ấy, trong thôn còn bao nhiêu người như thế làm sao mà lỗ được.
Đàm Thanh Sơn nghĩ lại thấy cũng đúng, có nhiều người muốn mua mà không cần phiếu vải lắm. Hình như từ khi em gái bị ngã không chỉ hiểu chuyện hơn, mà đầu óc cũng thông minh hơn bao nhiêu.
Hai người định dẹp đường về nhà.
Vừa đi qua một con phố, Đàm Ngọc Dao phát hiện anh trai đứng bất động. Cô nhìn theo tầm mắt anh ấy, một đôi mẹ con vừa nói vừa cười đi ra từ cửa hàng may quần áo ở phía đối diện.
Lại còn là người quen cơ…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây