Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy ở đầu thôn có một, một người đi tới? Hai vợ chồng tiến lại gần nhìn, hóa ra là còn có một người được cõng trên lưng. Cậu con trai mới này, trọng lượng không nhẹ chút nào nhỉ...
Đường Nghị Dương nằm trên lưng của Lâm Kiếm, mắt cũng sắp nhắm lại tới nơi rồi, đột nhiên bị thả xuống đất, chân đang bị đau không đứng vững liền ngồi luôn trên mặt đất.
Phản ứng đầu tiên của Trần Tú là muốn đi lên đỡ, nhưng lại bị Phùng Quý giữ chặt lại.
“Chớ quản.
Đường Nghị Dương chống tay trên mặt đất, tự mình đứng dậy. Cúi thấp đầu đứng sang một bên, không biết là đang nghĩ cái gì. Lâm Kiếm cười cười lấy lại cái đèn pin, trực tiếp nói với vợ chồng nhà họ Phùng rằng ông ấy đã đưa người tới nơi, mời bọn họ đưa người trở về, sau đó liền quay người rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây