Nghĩ thông rồi, Phùng Quyên cũng không quan tâm tới ông cụ nữa, một mình ngủ vô cùng thư thái thoải mái.
Đường Nghị Dương lúc này ngồi trong xe đưa em trai tới thôn Yến Nghĩa xuyên đêm, sợ ngồi cùng một chỗ với cậu sẽ bị lộ mất, vì thế ngồi ở hàng ghế phía sau xe.
Đường Nghị Dương ở ghế đằng trước suốt một chặng đường mặt mày đều u ám, buổi chiều cậu chạy ra ngoài, chạm mặt với một vài người anh em, vốn dĩ muốn nói lời tạm biệt. Ai biết được cái đám chết tiệt kia quay đầu liền rời đi, giống như thể không nhìn thấy bản thân cậu vậy.
Bản thân cậu không phải con cái nhà họ Đường, cũng không biết đám người kia từ đâu biết được chuyện này. Những bác gái lúc bình thường nhìn thấy cậu thì cười híp cả mắt lại hiện giờ vẻ mặt đều hiện lên đầy sự khinh thường.
Cái gì gọi là người đi trà lạnh, cậu coi như là đã lĩnh giáo được rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây