Nghe giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác này, người đó chính là Phùng Tam Muội. Nhưng lúc này Đàm Ngọc Dao phải cảm ơn cô ta, tự mình biết phải tìm người ở đâu.
Phùng Tam Muội thấy Đàm Ngọc Da tay ra ngăn cô lại.
“Nhóc Dao, cô đang xách đồ tốt gì đấy...”
Loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong có táo đỏ với đường đỏ. Trong lòng cô ta rất ghen tị, không cam lòng trơ mắt nhìn nên muốn chiếm chút lợi.
“Đồ tốt cũng chẳng liên quan đến dì. Dì có để cho tôi đi không? Nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây