Không biết có phải vì nhiều người hay không mà Đàm Ngọc Dao không hề nghe được tiếng lòng của bất kỳ người nào, cuối cùng cô từ bỏ, dọn sơ bàn đi rửa bát.
Ba người bên bàn vẫn còn đang uống, lúc là Đường Tiểu Bàn kể chuyện trên thuyền, lúc là Đàm Thanh Sơn kể chuyện ở quân doanh. Đàm Dục Dân nghe hăng say, uống hết chén này đến chén khác, quên luôn cả ý định ban đầu.
Đàm Ngọc Dao lắc đầu, thôi không nhìn họ nữa.
“Mẹ, Oánh Oánh ngủ chưa?”
“Ừ, ngủ lâu rồi. Nhắc tên con mãi rồi mới chịu ngủ. Giờ mẹ còn không quan trọng bằng chị gái rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây