Ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Ngọc Dao, ánh mắt y chang lúc con trai cô ta cướp miếng bánh trứng.
Đàm Ngọc Dao cười nhạo một tiếng.
“Có phải cô muốn nói, con nhỏ không hiểu chuyện, cứ tặng cho nó ăn không?”
Lưu Mỹ Lan: “...”
“Cô nhìn con của cô đi, rồi nhìn lại em gái của tôi. Ai mới là nhỏ? Con của cô biết đói bụng, em gái của tôi không biết đói bụng sao? Canh trứng gà bị con của cô ăn, giờ đưa bánh bao cho cô thì em gái tôi ăn cái gì?! Mặt mũi của người trong thành phố cũng dày như cô à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây