Liên Thục Cầm càng nói càng đau lòng, còn rớt xuống hai hàng nước mắt.
Gương mặt của Đàm Phú Thăng đã hoàn toàn tối sầm đi.
“Nói cho ông biết! Con trai của tôi đã mất, vậy thì con trai của ông cũng đừng hòng sống yên ổn! Ông có biết mỗi ngày ông đi làm, tôi đã làm gì với nó không? Ha ha ha ha, tôi nhốt nó vào gác xép ở tầng trên cùng, thả rắn thả chuột, thả đủ loại con vật nhỏ hù dọa nó. Chỉ khi nghe thấy tiếng nó khóc, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của nó, trong lòng tôi mới có thể thoải mái. Bây giờ đưa nó trở về, tôi còn định mua một ít đĩa về thả lên người nó để nuôi, tốt nhất là hút hết máu của nó luôn!”
Mặt của Liên Thục Cầm cũng có chút dữ tợn, dáng vẻ kia thật là dọa người. Trong lòng Đàm Phú Thăng vừa hối hận lại vừa hận.
Lúc trước cưới người phụ nữ này, cũng là thương tình bà ta một mình nuôi con gái không dễ dàng, lại là anh em tốt giới thiệu cho, nghĩ con trai không có mẹ chăm lo cũng không tốt, bèn cưới bà ta về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây