“Đừng dùng đôi mắt già của ba để nhìn con gái nhà người ta như vậy. Con không hề bị ai bắt cóc cả, con đã tự đi ra ngoài và đi bằng chính đôi chân của con. Con chỉ là không muốn trở về, ba cứ xem như không có đứa con trai như con đi.”
Một câu cuối cùng thật sự là chọc vào ống phổi của Đàm Phú Thăng, ông lập tức muốn nhào tới đánh người. Liên Thục Cầm giả vờ kéo lại, khuyên nhỏ: “Đàm Thụy vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng tức giận với nó làm gì. Đã tìm được người rồi, thì mang về nhà là được, cần gì phải làm mất mặt trước mặt người ngoài chứ.”
Đàm Ngọc Dao từng nghe cha nói, người phụ nữ này là một người mặt thì hiền mà lòng thì ác, không chỉ quanh năm suốt tháng ngược đãi tinh thần của anh ấy, còn gán cho anh ấy nhiều tội danh không hề có.
Qúa ác độc!
“Thím ơi, ý của thím là, bây giờ đừng đánh, mang về nhà rồi hẵng đánh, có đúng vậy không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây