“Ngọc Dao! Cậu tới đây lúc nào vậy!”
Đàm Ngọc Dao nhìn thấy khuôn mặt như mèo của bạn thân, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là Trần Anh lúc ăn cơm đều phải lau miệng mấy lần, đi ra ngoài phải có hương thơm, giọng nói nhẹ nhàng, một thục nữ yếu ớt sao??
Nhìn gốc cây mà cô ấy kéo về, chiều dài chắc tầm ba thước, lại còn ngấm nước.
Đàm Ngọc Dao thật sự không thể tưởng tượng cô gái Trần Anh yếu ớt này là như thể nào mà kéo được nó về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây