Đàm Ngọc Dao lau sạch nước mắt, lộ ra một nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng cô cũng có cảm giác thuộc về thế giới này rồi. Người nhà đều đoàn tụ, trái tim cũng không còn như cây bèo không rễ.
“Hi hi, cha, thế này xem như con chăm sóc cha về già trước đi?”
“Được được, về sau nhờ con chăm sóc.”
Hai cha con cùng nhau nở nụ cười.
Bên ngoài còn có nhiều người chờ nên bây giờ cũng không phải thời gian thích hợp để nói chuyện. Một bụng lời muốn nói của Đàm Ngọc Dao đành phải nghẹn trở vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây