Phương Chiêu Đễ cũng đi tới bên người ông nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Con bé khóc như vậy rồi, chắc cũng đã chịu oan ức không ít. Ông đừng tức giận với con bé nữa. Quỳ cũng quỳ rồi, mắng cũng đã mắng. Vậy cũng đủ rồi.”
Đàm Dục Dân: “...”
Ông không có tức giận mà!
“Được rồi, được rồi, nhanh đứng lên đi. Con lau nước mắt đi. Còn có người ngoài ở đây, còn ra thể thống gì nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây