“Dù có rất nhiều dầu tôi cũng không cho mượn.” Vẻ mặt của Cổ Na không hề có ý thương lượng: “Mấy thứ trước đó chị mượn chúng tôi cũng không tính toán nữa, nhưng mà chị không thể càng ngày càng quá đáng, tôi có rất nhiều ưu điểm, trong đó ưu điểm lớn nhất là bảo vệ thức ăn.”
Cô cầm lấy hạt óc chó mà hôm qua thím ở phòng tây mang sang cho, nhẹ nhàng bóp một cái vỡ vụn, chị Vương sợ hãi nhìn cô.
“Còn mượn nữa không?”
Cổ Na nhíu mày hỏi.
Chị Vương hoảng hốt xoay người chạy cực nhanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây