Lưu Diễm Lệ không có tiền, giờ đuổi cô ta đi, bản thân cô ta cũng không biết nên ngồi xe về nhà thế nào.
Còn nữa giờ này xe khách chạy từ tỉnh thành tới thành phố khác cũng dừng rồi, hoàn toàn không bắt được xe, vậy Lưu Diễm Lệ chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ mà thôi.
Trong lòng Lâm Uyển Tinh căm hận nghĩ: Không phải cô cả ngày nhắc bác gái nhà bên sao, thấy cô lang thang không có chỗ ở, bà ta có cứu cô không?
Hồ Vệ Đông thấy cũng chẳng để ý, tự ngồi xuống ăn cháo, tuy rằng rau xanh đó có hơi sống nhưng cũng không phải không thể ăn.
Hồ Tiểu Mẫn hơi lúng túng, kéo góc áo của Lâm Uyển Tinh: “Mẹ, hay là… để chị ngày mai đi sau cũng được mà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây