Cố Ngưng đang nói chuyện với mấy người Lâm Tô Diệp vừa vặn cũng nhìn về phía hai người bọn họ: “Hai người các anh làm trò gì thần bí thế?”
Tiểu Lĩnh: “Cô Ngưng cứ mặc kệ họ đi, Toa Toa vẽ mấy cô vợ cho đại ca cháu thôi, cô thật sự biết chơi dao nhỏ sao?” Cậu bé móc con dao nhỏ của mình ra đưa cho Cố Ngưng: “Như vậy sao ạ?”
Trong đầu Cố Ngưng lại đang nghĩ đến chuyện vẽ mấy cô vợ kia, thuận tay nhận con dao gấp của Tiểu Lĩnh, nghĩ một chút: “Thể năng và đánh nhau cô đều không ổn, so tay với lính nam cũng không qua được hai chiêu, sau này có học cầm súng bắn bia và chơi dao gọn nhẹ, nhưng vì sức yếu, tốc độ và lực không theo kịp nên chỉ học cho đẹp mắt thôi.”
Ở phương diện đánh nhau, lão tổ tông đã sớm có nhận định “một người sức lớn có thể địch lại mười người giỏi võ,” “võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không thể phá” nhưng thật ra đều cùng một đạo lý. Bạn không có sức thì lấy đâu ra tốc độ? Cho dù bạn thật sự biết khinh công bay tới bay lui, ra chiêu như chớp nhưng không phải cũng dựa vào sức lực hay sao, trừ phi bạn có thể nạp điện hoặc là đốt dầu.
Mười ngón tay của Cố Ngưng thon dài, khi chơi dao rất sặc sỡ màu mè, cảm giác hiệu ứng vô cùng đỉnh cao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây