Hồ Vệ Đông nhìn chằm chằm vào Lam Hải Quân, dùng một loại giọng điệu gần như là hăm dọa bảo: “Hải Quân, tớ coi cậu thành bạn tốt, là loại tốt nhất đó, tớ cảm thấy cậu vô cùng ưu tú, cậu nên tỏa ra ánh sáng của mình chứ không phải làm nền cho người khác.”
Lam Hải Quân: “…”
Cậu ta thật sự có hơi không bình thường rồi, cái gì mà tỏa sáng, cái gì mà làm nền cho người khác vậy trời?
Tớ thích chơi với Tiết Vân Lĩnh đấy, cậu đang nói cái quái gì vậy?
Cậu bé theo bản năng vịn vào xe đạp lùi lại một bước, sau đó nhảy lên yên xe, hô: “Đi mau đi, bọn họ đều đi xa cả rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây