Lâm Tô Diệp: “Leo núi sao lại là chiều con được? Leo núi là rèn luyện cơ thể.”
Đào Hồng Anh: “Cũng đúng, vậy cho Cát Phong đi chung với các cô đi. Yên tâm, đứa trẻ lớn rồi, sẽ không gây rắc rối đâu, chỉ là đi theo góp vui thôi.”
Lâm Tô Diệp: “Ngày mai cô không có việc gì thì cùng đi leo núi đi, đứa trẻ này theo người khác nếu như ngã hay va vào đâu chung quy vẫn không ổn cho lắm.”
Lúc này mọi người đều trông trẻ hộ nhau, lũ trẻ cũng chơi chung mỗi ngày, không ai nói mấy lời này như sợ con mình bị thương hay tôi không thể chăm con hộ cô được.
Lâm Tô Diệp cũng chưa từng nói với người khác, nhưng không phải Đào Hồng Anh là trường hợp đặc biệt sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây