Anh ăn không có bao nhiêu âm thanh giống như Đại Quân nhưng tốc độ lại rất nhanh, đây cũng là thói quen tập thành ở bộ đội.
Bà Tiết nhìn con trai ăn mì mà cơn giận vọt lên tận óc: Chỉ thế? Chỉ thế? Chỉ thế thôi á? Con không dạy dỗ cô ta cũng không mắng cô ta? Ngay cả một câu nặng lời cũng không có?
Bà ta bắt đầu lau nước mắt: “Sau khi cha con mất, một mình bà già này kéo chân sau các con. Mẹ không có một chút tác dụng gì cả, chuyên khiến người chán ghét, đánh cháu trai mẹ, mẹ cầu xin thế nào cũng vô dụng. Mẹ cho tiền, mẹ xin khoan dung, mẹ còn quỳ xuống, chỉ thiếu điều nhảy sông…”
Lần này không đợi Lâm Tô Diệp nói gì, Tiết Minh Dực đã dừng đũa nhìn bà Tiết rồi chậm rãi hỏi: “Mẹ, thật sự như thế sao?”
Bà Tiết gật đầu, bực mình đáp: “Sao, thấy trời đánh cháu trai mẹ, mẹ còn trơ mắt ra nhìn được à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây