Tiểu Lĩnh: “Sao lão đồng chí như các mẹ lại không thực tế như vậy chứ? Chỉ biết lừa trẻ con bọn con thôi. Kêu bọn con nghiêm túc cẩn thận, đã giỏi còn phải giỏi hơn, phải có lòng kiên nhẫn, nhưng đến lượt bản thân lại gói sủi cảo thành ra như vậy?”
Cậu bé khều mấy cái sủi cảo ngã trái ngã phải nằm phơi cái bụng bên trên lồng hấp, lại lấy mấy cái lộ nhân ra ngoài với vẻ ghét bỏ: “Tụi bây đang làm gì đây? Bốn chân chổng vó rất thoải mái sao? Nhe răng trợn mắt rất dễ chịu sao?”
Bà Tiết lén chọc cậu bé, lặng lẽ khuyên: “Cháu trai, có chừng mực thôi, thấy tốt thì thu đi.”
Không đợi Lâm Tô Diệp nói gì, Toa Toa đã lập tức bảo: “Tiết Vân Lĩnh, anh thôi ngay đi, từ sáng đến tối cái miệng nhỏ quang quác, anh giỏi thì anh gói đi.”
Tiểu Lĩnh xắn tay áo, rửa tay qua loa: “Gói thì gói, ngay cả nhào bùn anh còn biết, anh lại không biết gói sủi cảo chắc?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây